Từ năm 1955, Địa Hạt Không Khí đã làm việc để cải thiện phẩm chất không khí trong Vùng Vịnh. Những thách thức trong tương lai, chẳng hạn như thay đổi khí hậu và giảm phát thải dầu điêzen, sẽ đòi hỏi nền khoa học vững chắc, sáng tạo, và sự tham gia của cộng đồng.
Buổi họp Hội Đồng Quản Trị đầu tiên của Địa Hạt Không Khí, bao gồm các viên chức địa phương, xảy ra vào Tháng Mười Một năm 1955. Quy định đầu tiên được thông qua vào năm 1957 nhằm giảm ô nhiễm không khí bằng cách cấm đốt ngoài trời tại các bãi rác và bãi phế thải.
Khi các lực lượng chiến đấu Hoa Kỳ hồi hương sau Thế Chiến II, nhiều người đã định cư ở nơi họ nhìn thấy lần cuối trước khi xuất dương tại các bến xuống tàu của California. Ở đây, họ đã đi học nhờ Đạo Luật GI, kết hôn, mua nhà, và bắt đầu cuộc sinh sôi nảy nở "baby boom" lớn nhất mà thế giới từng chứng kiến.
Với mức tăng trưởng dân số này đã dẫn đến việc mở rộng các khu vực đô thị, thu hẹp đất nông nghiệp, và xây dựng các công trình gia cư xa các trung tâm đô thị hơn. Lần đầu tiên trong nhiều năm, xe hơi sẵn có với giá cả phải chăng, và giờ đây trở nên cần thiết để đến được các vùng ngoại ô mới.
Thuật ngữ "Khói lẫn sương", ban đầu được đặt ra để mô tả sự kết hợp của khói và sương mù phổ biến ở Luân Đôn, chẳng bao lâu trở thành một từ thường dùng trong gia đình trong Vùng Vịnh, với các đám cháy ngoài trời ở các bãi rác và bãi phế thải được đốt 24 giờ một ngày. Ban đầu chỉ đo được ở mức độ làm mắt khó chịu, ô nhiễm không khí đã trở thành một vấn đề lớn, gây thiệt hại đáng kể cho mùa màng Vùng Vịnh.
Vào cuối thập niên 1940 các khoa học gia bắt đầu khám phá những nguyên nhân của khói lẫn sương. Vào năm 1950, Tiến Sĩ AJ Haagen-Smit, một nhà sinh học tại Viện Kỹ Thuật California, đã phát hiện ra rằng các phản ứng quang hoá đã gây ra sự hình thành của các thành phần chính của khói lẫn sương, ozon trên mặt đất.
Những năm đầu tiên của Địa Hạt Không Khí đầy rẫy sự tranh cãi về Quy Định 1, đề xuất cấm đốt ngoài trời tại các bãi rác và bãi phế thải nhưng cuối cùng được thông qua vào năm 1957.
Vào năm 1946, Lập Pháp California đã ban hành luật kiểm soát ô nhiễm không khí đầu tiên cho phép sự hình thành các cơ quan kiểm soát ô nhiễm không khí cấp quận. Quận Los Angeles khai trương văn phòng kiểm soát ô nhiễm không khí đầu tiên vào đầu năm 1947 và Quận Santa Clara tiếp nối không lâu sau đó.
Đến năm 1950, bằng chứng cho thấy ô nhiễm vượt khỏi ranh giới chính trị, và một cơ quan cho mỗi quận không phải là câu trả lời cho Vùng Vịnh. Vào năm 1955, Luật Kiểm Soát Ô Nhiễm Không Khí Vùng Vịnh được thông qua, thiết lập Cơ Quan Kiểm Soát Ô Nhiễm Không Khí Vùng Vịnh là cơ quan kiểm soát ô nhiễm không khí khu vực đầu tiên trong cả nước.
Lúc đầu, Địa Hạt Không Khí bao gồm các quận Alameda, Contra Costa, Marin, San Francisco, San Mateo, và Santa Clara. (Ba quận khác là Napa, Solana, và Sonoma 8212; được lập pháp bao gồm như là các thành viên "không hoạt động". Napa và vùng phía nam của các quận Solano và Sonoma tham gia Địa Hạt Không Khí vào năm 1971.)
Hội Đồng Quản Trị của Địa Hạt Không Khí đã bổ nhiệm Benjamin Linsky làm Viên Chức Kiểm Soát Ô Nhiễm Không Khí đầu tiên của Địa Hạt Không Khí. Trong gian đoạn này, luật tiểu bang cũng thiết lập một Hội Đồng Cố Vấn gồm đại diện từ các tổ chức cộng đồng, y tế, môi trường, và tổ chức khác để cố vấn về các vấn đề kỹ thuật và chính sách.
Đến năm 1958, phòng thí nghiệm của Địa Hạt Không Khí đã hoạt động đầy đủ, thực hiện việc phân tích hoá học các mẫu phẩm chất không khí.
Khi Địa Hạt Không Khí bắt đầu sứ mạng kiểm soát ô nhiễm không khí của họ, dân số Vùng Vịnh chỉ hơn ba triệu người, và đã có 1.75 triệu xe cơ giới trên đường, ở thời điểm đó chiếm khoảng 25 phần trăm của lượng khí thải trong khu vực. (Thời nay dân số Vùng Vịnh đã tăng gấp đôi, gần đạt đến 7.2 triệu người, với hơn 5 triệu chiếc xe chạy trên đường. Những chiếc xe này hiện gây ra hơn 50 phần trăm lượng khí thải.)
Chịu trách nhiệm đặt ra quy định đối với khí thải gây ô nhiễm không khí từ các nguồn ô nhiễm cố định, Địa Hạt Không Khí đã soạn thảo hai quy định đầu tiên của họ vào thập niên 1950: Quy Định 1, cấm đốt ngoài trời tại các bãi rác và bãi phế thải, và Quy Định 2, thành lập các biện pháp kiểm soát bụi, sương khói, và khí đốt từ các nguồn công nghiệp nhất định.
Nhiều nghiên cứu và thảo luận đã dẫn đến sự hình thành Quy Định 2, nhưng không có gì để nghi ngờ về sự cần thiết của nó. Trong một chuyến tìm hiểu thực tế tại một cơ sở cụ thể, kỹ sư của Địa Hạt Không Khí đã phát hiện ra rằng các bộ lọc đã được sử dụng trên lỗ lấy không khí vào nhà máy để bảo vệ máy móc đối với khí thải có tính ăn mòn của chính nhà máy đó! Quy định gây nhiều tranh cãi này cuối cùng đã được thông qua vào năm 1960.
Vào năm 1959, California đã thiết lập Hội Đồng Kiểm Soát Ô Nhiễm Từ Xe Cơ Giới (tiền thân của Hội Đồng Tài Nguyên Không Khí California ngày nay) và cơ quan nay bắt đầu tìm tòi các phương pháp để giảm khí thải từ xe cơ giới.
Trong khi vào thập niên 1950 việc kiểm soát ô nhiễm không khí trở thành quan tâm hàng đầu của công chúng, thì thập niên kế tiếp đã chứng kiến sự gia tăng về sáng tạo kỹ thuật có thể yểm trợ trong cuộc chiến cho không khí sạch.
1955
Luật Kiểm Soát Ô Nhiễm Không Khí Vùng Vịnh được ban hành, thiết lập Cơ Quan Kiểm Soát Ô Nhiễm Không Khí Vùng Vịnh (sau này được đổi tên thành Cơ Quan Quản Lý Phẩm Chất Không Khí Vùng Vịnh).
Hội Đồng Quản Trị Địa Hạt Không Khí họp lần đầu tiên.
Benjamin Linsky được bổ nhiệm làm Viên Chức Kiểm Soát Ô Nhiễm Không Khí đầu tiên.
1956
Hội Đồng Cố Vấn Địa Hạt Không Khí được bổ nhiệm.
1957
Địa Hạt Không Khí thông qua Quy Định 1, cấm đốt ngoài trời tại các bãi rác và bãi phế thải.
1958
Bản dự thảo đầu tiên của Quy Định 2 giới hạn lượng khí thải lưu huỳnh đioxyt công nghiệp, vật chất dạng hạt, và khói được Hội Đồng Quản Trị của Địa Hạt Không Khí chuyển cho Hội Đồng Cố Vấn tham khảo.
Phòng thí nghiệm của Địa Hạt Không Khí đi vào hoạt động dưới sự chỉ đạo của nhà hóa học Milton Feldstein, người sau này sẽ phục vụ trong vai trò Viên Chức Kiểm Soát Ô Nhiễm Không Khí.
1959
Tiểu bang California thành lập Hội Đồng Kiểm Soát Ô Nhiễm Từ Xe Cơ Giới (MVPCB), sau đó đổi tên thành Hội Đồng Tài Nguyên Không Khí California (ARB).
1960
Quy Định 2 được thông qua, thiết lập các biện pháp kiểm soát công nghiệp (xem phần cho năm 1958).
Vào năm 1960, các biện pháp kiểm soát chất khí thải công nghiệp được thông qua. Các mức giới hạn được đặt ra đối với khói nhà máy và các hợp chất lưu huỳnh. Năm trạm giám sát không khí để đo lường ô nhiễm không khí trong môi trường không khí hoạt động vào năm 1962.
Richard Nixon rõ ràng toát mồ hôi khi thua John F. Kennedy trong cuộc tranh luận tổng thống đầu tiên trên truyền hình và cuộc bầu cử năm 1960, dẫn đến một kỷ nguyên của lạc quan tuổi trẻ. Nhưng chủ nghĩa lý tưởng này đã sớm bị kềm chế bởi xã hội thay đổi hỗn loạn và những biến cố bi thảm như vụ ám sát Kennedy và việc Mỹ nhảy vào cuộc chiến tranh Việt Nam.
Trong Vùng Vịnh, những nỗ lực tiên phong của Địa Hạt Không Khí về kiểm soát ô nhiễm đã gặp phải đối kháng và tranh cãi, nhưng lại dẫn đến thắng lợi lớn cho phẩm chất không khí trong khu vực.
Quy Định 2 giới hạn mức phát thải lưu huỳnh đioxyt, vật chất dạng hạt, và khói tại các cơ sở công nghiệp trong Vùng Vịnh.
Công việc đầu tiên cho Địa Hạt Không Khí sau khi giới hạn việc đốt ngoài trời là nhắm vào vấn đề ô nhiễm không khí lộ liễu nhất: khí thải từ ống khói công nghiệp. Quy định khí thải công nghiệp đầu tiên, Quy Định 2, soạn thảo vào cuối những năm 1950 và được thông qua sau một số chống đối vào tháng Năm 1960, đã đặt ra các giới hạn về độ mờ khói từ các nhà máy sản xuất và nhà máy tinh chế ở mức 40 phần trăm, và cũng thiết lập các giới hạn khí thải đối với các hợp chất lưu huỳnh. Nhiều năm sau, trong năm 1965, Hội Đồng Cố Vấn cũng bắt đầu công việc tiên phong mà sẽ trở thành Quy Định 3, giới hạn mức khí thải công nghiệp các hợp chất hữu cơ.
Hệ thống giám sát không khí của Địa Hạt Không Khí được thiết lập vào năm 1962, với sáu trạm đo lường nồng độ các chất ô nhiễm trong không khí.
Biện pháp kiểm soát xe hơi đầu tiên trong cả nước, bộ phận thông gió hộp máy tích cực, được quy định chính thức vào năm 1961 bởi Hội Đồng Kiểm Soát Ô Nhiễm Xe Cơ Giới California, tiền thân của Hội Đồng Tài Nguyên Không Khí California. Thừa nhận xe cơ giới góp phần gây ô nhiễm không khí khá lớn, Địa Hạt Không Khí bắt buộc việc tái trang bị cho các kiểu xe đời 1950-1960 thiết bị kiểm soát hộp máy, mở đường cho sáu địa hạt không khí khác của California áp dụng những điều lệ tương tự.
Hệ thống giám sát không khí của Địa Hạt Không Khí, hệ thống giám sát khu vực đầu tiên trong cả nước, được thiết lập vào năm 1962 để đo lường mức độ ô nhiễm trong Vùng Vịnh và cung cấp dữ liệu hữu ích cho việc phát triển các chiến lược để cải thiện phẩm chất không khí Vùng Vịnh.
Một cuộc vận động tiếp cận công chúng sớm của Địa Hạt Không Khí, "Tuần Lễ Không Khí Sạch" vào năm 1961, đã dùng "Hoa Hậu Không Khí Sạch" 2.5 tuổi để lôi cuốn.
Trong khi tình trạng ô nhiễm không khí tiếp tục xấu đi trong thập niên 1960—với phẩm chất không khí kém nhất từng được ghi nhận trong Vùng Vịnh xảy ra vào năm 1969—các biện pháp kiểm soát xe hơi và công nghiệp thông qua vào đầu thập niên 60 đã đặt nền tảng cho những cải tiến lớn về phẩm chất không khí trong nhiều thập kỷ tới.
1960
Quy định 2 được thông qua, thiết lập các biện pháp kiểm soát công nghiệp (xem phần cho năm 1958).
1961
Biện pháp kiểm soát xe hơi đầu tiên trong cả nước, bộ phận thông gió hộp máy tích cực, được quy định chính thức bởi Hội Đồng Kiểm Soát Ô Nhiễm Xe Cơ Giới California, tiền thân của Hội Đồng Tài Nguyên Không Khí California.
1962
Hệ thống giám sát môi trường không khí của Địa Hạt Không Khí đi vào hoạt động, với năm trạm trong Vùng Vịnh.
1963
Hội Đồng Quản Trị bỏ phiếu để trang bị thêm thiết bị kiểm soát hộp máy cho 60 kiểu xe đời 1950. Sáu địa hạt không khí khác tại California áp dụng luật tương tự.
1964
Tháng Mười trở thành tháng tồi tệ nhất về ô nhiễm không khí trong Vùng Vịnh, với 19 ngày vượt tiêu chuẩn kích ứng mắt (phương pháp ban đầu để đo lường mức độ ô nhiễm không khí).
1965
Hội Đồng Cố Vấn khởi sự Quy Định 3, kiểm soát các hợp chất hữu cơ từ khí thải công nghiệp.
Lập pháp tiểu bang thêm các hình phạt tiểu hình cho những vụ vi phạm Quy Định 1.
Khi thập niên Sáu Mươi tai tiếng gần kết thúc, Hội Đồng Tài Nguyên Không Khí California đã thiết lập các tiêu chuẩn phẩm chất không khí đầu tiên cho các chất ô nhiễm trong môi trường không khí, và Vùng Vịnh đã ghi nhận 65 ngày vượt tiêu chuẩn một giờ toàn quốc về ozon (12 phần trăm triệu)— số ngày cao nhất trong lịch sử của nó.
Vào đầu năm 1965, khi Lyndon Johnson bắt đầu nhiệm kỳ Tổng Thống của ông, Phong Trào Dân Quyền đang hoạt động tối đa, Chiến tranh Việt Nam đã trở thành một món ăn thường nhật trên tin tức sáu giờ chiều, và Địa Hạt Không Khí đã bắt đầu thiết lập biện pháp kiểm soát các hợp chất hữu cơ từ khí thải công nghiệp.
Năm này luật cũng được ban hành để phạt tiểu hình đối với việc đốt ngoài trời trong Vùng Vịnh, với hình phạt lên đến $500 tiền phạt hoặc sáu tháng tù giam.
Năm 1969, Vùng Vịnh ghi nhận 65 ngày vượt tiêu chuẩn ozon toàn quốc, khiến cho năm đó là năm tồi tệ nhất về phẩm chất không khí trong khu vực.
Tiêu chuẩn phát thải xe hơi đầu tiên trong cả nước về hyddrôcacbon và cacbon monoxide được MVPCB thông qua vào năm 1966.
Trong cùng năm này, Hội Đồng Cố Vấn của Địa Hạt Không Khí bắt đầu thảo luận về tính khả thi của việc cấm đốt rác ở sân sau nhà, trong khi Tiểu Ban về Ô Nhiễm của Viện Khoa Học Quốc Gia đã đưa ra một phúc trình về sự cần thiết phải tái chế chất thải cả lỏng lẫn rắn.
Năm 1969, lệnh cấm đốt ở sân sau đã được áp dụng và một chiến dịch giáo dục sâu rộng về vấn đề này đã được tiến hành.
Vào tháng Giêng năm 1967, Tổng thống Johnson đã cảnh báo đất nước này đang thua cuộc chiến chống ô nhiễm không khí và phác thảo vai trò gia tăng của chính quyền liên bang trong việc kiểm soát vấn đề. Sau đó Đạo Luật Phẩm Chất Không Khí, một tiền thân của Đạo Luật Không Khí Sạch, đã được Quốc Hội thông qua.
Rồi trong năm đó, Địa Hạt Không Khí đã áp dụng những giới hạn công nghiệp để xử lý các hợp chất hữu cơ, và thông qua kế hoạch di chuyển đến trụ sở hiện tại ở số 939 Ellis Street tại San Francisco. Trong giai đoạn này, MVPCB được đổi tên thành Hội Đồng Tài Nguyên Không Khí California.
Các tiêu chuẩn phát thải xe hơi đầu tiên trong cả nước đã được tiểu bang California thực thi vào năm 1966.
1965
Hội Đồng Cố Vấn khởi sự Quy Định 3, kiểm soát các hợp chất hữu cơ từ khí thải công nghiệp.
Lập pháp tiểu bang thêm các hình phạt tiểu hình cho các vụ vi phạm Quy Định 1.
1966
Tiêu chuẩn phát thải xe hơi đầu tiên trong cả nước về hyddrôcacbon và cacbon monoxide được MVPCB thông qua.
1967
Quy Định 3, kiểm soát hợp chất hữu cơ từ khí thải công nghiệp, được Hội Đồng Quản Trị của Địa Hạt Không Khí phê chuẩn.
Đạo Luật Phẩm Chất Không Khí, tiền thân của Đạo Luật Không Khí Sạch, được Quốc Hội thông qua.
Hội Đồng Kiểm Soát Ô Nhiễm Xe Cơ Giới trở thành Hội Đồng Tài Nguyên Không Khí California (ARB).
1968
Kiểm soát đốt phế phẩm nông nghiệp với những ngày "được đốt / không được đốt".
Lập pháp tiểu bang cho phép Địa Hạt Không Khí ra hình phạt dân sự $500 đối với các vi phạm Quy Định 2, để kiểm soát khí thải công nghiệp.
1969
ARB ban hành các tiêu chuẩn phẩm chất không khí đầu tiên trong tiểu bang.
Địa Hạt Không Khí ghi được 65 ngày không khí "không lành mạnh", năm tồi tệ nhất về phẩm chất không khí tại Vùng Vịnh trong hồ sơ.
1970
Địa Hạt Không Khí cấm đốt ở sân sau nhà trong Vùng Vịnh.
Đạo Luật Không Khí Sạch được Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua.
Cơ Quan Bảo Vệ Môi Trường (Environmental Protection Agency - EPA) Hoa Kỳ được thành lập.
Một quy định đòi hỏi rằng các vòi bơm xăng phải được thiết kế để thu hồi khí bốc hơi trong quá trình tiếp nhiên liệu cho xe hơi được Hội Đồng thông, điều lệ đầu tiên tại California. Cơ Quan Bảo Vệ Môi Trường Hoa Kỳ được Quốc Hội thành lập vào năm 1972.
Một số người nói rằng đây là buổi bình minh của Thời Đại Bảo Bình, người khác tuyên bố đây là thời đại của nhận thức về môi trường. Hình gây ám ảnh của Trái Đất khi nhìn từ mặt trăng gây ra mối quan tâm toàn cầu về bảo vệ môi trường. Đó là năm 1970 và thế giới đang thay đổi thật nhiều.
Trong khi những người chống Cuộc Chiến Việt Nam tăng về số lượng và tiếng nói, Ngày Trái Đất đầu tiên được ăn mừng, Đạo Luật Không Khí Sạch được Quốc Hội thông qua, Cơ quan Bảo vệ Môi trường Hoa Kỳ (EPA) được hình thành, và một thập kỷ bảo tồn môi trường đã bắt đầu.
Địa Hạt Không Khí đã thực hiện quy định kiểm soát việc thu hồi khí bốc hơi - đòi hỏi nhiều điểm trong đó có cấu hình vòi bơm xăng mới - để hạn chế các chất khí tạo thành ozon bốc ra trong quá trình tiếp nhiên liệu tại các trạm xăng.
Một cột mốc quan trọng cho cuộc vận động môi trường được thiết lập vào năm 1971 khi EPA đã đặt ra các tiêu chuẩn toàn quốc về phẩm chất không khí trên căn bản sức khoẻ đối với các chất ô nhiễm trong môi trường không khí.
Trong giai đoạn này, Địa Hạt Không Khí đã thêm ba quận vào thẩm quyền pháp lý của mình là các quận Napa, nam Sonoma, và tây Solano để nâng địa hạt lên tổng cộng chín quận hiện thời.
Hội Đồng Tài Nguyên Không Khí California áp dụng các tiêu chuẩn phát thải từ xe hơi nghiêm ngặt, và Địa Hạt Không Khí áp dụng các biện pháp kiểm soát hyddrô lưu huỳnh trong công nghiệp. Đốt tại các bãi rác bị cấm trên toàn tiểu bang California, và Địa Hạt Không Khí đã áp dụng quy định về chất chì trong môi trường. Và, lần đầu tiên, Hội Đồng Quản Trị đã nghiêm cấm việc hút thuốc tại các phòng hội trong những cuộc họp hội đồng.
Ngày Trái Đất đầu tiên được tổ chức vào 22 Tháng Tư, 1970. Ngày này được kỷ niệm bằng một bức ảnh của trái đất do phi thuyền Apollo 13 chụp trong khi đáp xuống mặt trăng, và bắt đầu một thập kỷ của nhận thức và hành động về môi trường.
Hệ thống cấp giấy phép của Địa Hạt Không Khí được thông qua vào năm 1972, như là một quy định về mùi ghi dấu ấn đầu tiên thuộc loại hình này trên toàn quốc. "Đường dây thông báo tình trạng khói lẫn sương" của Địa Hạt về số đo phẩm chất không khí bắt đầu hoạt động vào tháng Năm 1972 và làn đường dành cho người đi chung xe được mở ra trên Cầu Bay. Cũng bắt đầu có hệ thống máy điện toán để kết nối người đi xe chung.
Câu chuyện nổi bật của Địa Hạt Không Khí vào năm 1973 là việc thông qua quy định thu hồi khí bốc hơi, sẽ làm giảm khí thải hyddrôcacbon 70 tấn mỗi ngày tại các trạm xăng, sự cắt giảm khí thải lớn nhất do bất kỳ quy định nào đạt được tính đến thời điểm đó.
Nhân viên Địa Hạt Không Khí biểu diễn máy đo mùi di động dùng để nghiên cứu trong việc thiết lập quy định về mùi, và sau đó là để xác định việc tuân thủ.
Bắt đầu có xăng không pha chì vào tháng Bảy 1974. Ngoài ra, một Kế Hoạch Cảnh Báo Ô Nhiễm Không Khí trong Địa Hạt Không Khí được thông qua với mức "khuyến cáo tình trạng khói lẫn sương" được quy định là 0.20 phần triệu (parts per million - ppm) ozon. (Không may, tình trạng khói lẫn sương vào mùa hè 1974 được ghi nhận kéo dài liên tục lâu nhất là ba ngày khuyến cáo về khói lẫn sương vào Tháng Mười khi nồng độ ozon tối đa lên đến 0.28 ppm.)
Đầu thập niên 70 cho thấy rằng việc kiểm soát ô nhiễm không khí đã có chỗ đứng vững chắc trong nghị trình toàn quốc và sẽ tiếp tục có trong "thập kỷ môi trường" và lâu hơn nữa.
1970
Địa Hạt Không Khí cấm đốt ở sân sau nhà trong Vùng Vịnh.
Đạo Luật Không Khí sạch được Quốc Hội Hoa Ký thông qua và có chữ ký của Tổng Thống Nixon.
Cơ Quan Bảo Vệ Môi Trường (Environmental Protection Agency - EPA) Hoa Kỳ được thành lập.
1971
EPA thiết lập các Tiêu Chuẩn Phẩm Chất Môi Trường Không Khí Toàn Quốc (National Ambient Air Quality Standards - NAAQS) cho chất thải dạng hạt, ozon, cacbon monoxide, nitơ đioxyt, and lưu huỳnh đioxyt.
Địa Hạt Không Khí thông qua các tiêu chuẩn phát thải cho chất chì.
Các quận Napa, Solano, và Sonoma trở thành các thành viên hoạt động của Địa Hạt Không Khí.
Địa Hạt Không Khí tiến hành việc hiệu đính quan trọng đầu tiên về Quy Định 2, thắt chặt các tiêu chuẩn phát thải đối với chất thải dạng hạt và lưu huỳnh đioxyt.
ARB thông qua tiêu chuẩn phát thải nitơ oxides đầu tiên cho xe hơi trên toàn quốc.
1972
Địa Hạt Không Khí thông qua quy định phi cụ thể về mùi trên toàn quốc.
Hệ thống cấp giấy phép của Địa Hạt Không Khí được Hội Đồng Quản Trị phê chuẩn.
Địa Hạt Không Khí thông qua kế hoạch cảnh báo ba giai đoạn cho những ngày ô nhiễm không khí cao.
"Đường dây thông báo tình trạng khói lẫn sương" về số đo phẩm chất không khí được đưa ra.
Làn đường dành cho người đi chung xe được mở ra trên Cầu Bay.
1973
Lập pháp California cho phép Địa Hạt Không Khí áp dụng những hình phạt dân sự và hình sự đối với các vi phạm về bất kỳ điều lệ hay quy định nào.
1974
Chương trình thu hồi xăng dầu bốc hơi đầu tiên tại California được Hội Đồng Quản Trị của Địa Hạt Không Khí thông qua.
1975
Địa Hạt Không Khí hoàn tất mô hình tích hợp khu vực đầu tiên trên toàn quốc về ozon đối với phẩm chất không khí, kết hợp với Phòng Thí Nghiệm Lawrence Livermore và Trung Tâm Nghiên Cứu NASA-Ames.
Các giới hạn phát thải nitơ oxides trong Vùng Vịnh có hiệu lực.
Địa Hạt Không Khí bắt đầu sử dụng một hệ thống thông tin vô tuyến mới, gồm hai máy phát và một kết nối điện toán, thúc tiến việc chuyển những khiếu nại về ô nhiễm không khí đến các thanh tra trong lĩnh vực này để điều tra
Địa Hạt Không Khí bắt đầu năm 1975 bằng cách khánh thành một hệ thống thông tin vô tuyến mới, sử dụng hai máy phát và một kết nối điện toán, thúc tiến việc chuyển những khiếu nại về ô nhiễm không khí đến các thanh tra trong lĩnh vực này để điều tra. Đây cũng là năm mà Hội Đồng Tài Nguyên Không Khí California thông qua các tiêu chuẩn phát thải mới cho xe hơi đời 1977 và xe mô tô hai bánh đời 1978.
Trong khi một nông gia đậu phộng kiêm cựu Thống Đốc Georgia đang chật vật để tạo sự chú ý trong vai trò một ứng cử viên tổng thống đáng tin cậy vào năm 1976, thì Địa Hạt Không Khí đã thông qua một quy định quan trọng về mùi để thiết lập tiêu chuẩn phát thải dựa trên ngưỡng mùi của các chất hoá học nhận dạng được.
Thanh tra Địa Hạt Không Khí trao đổi thông tin với trụ sở Địa Hạt, bằng cách sử dụng hệ thống chuyển tin vô tuyến mới được thực hiện vào năm 1975 để tạo điều kiện cho việc điều tra các vụ khiếu nại.
Vào năm 1977, các khoản Tu Chính Đạo Luật Không Khí Sạch toàn quốc được thông qua, với những tác động sâu rộng đối với các địa hạt không khí trên cả nước. Cùng năm đó, Địa Hạt Không Khí bắt đầu các cuộc thảo luận về hình thức và tính khả thi của điều lệ bù đắp phát thải để giao dịch các khoản tín dụng ô nhiễm công nghiệp.
Những tác động của ô nhiễm không khí đối với tầm nhìn thật rõ ràng trong các bức ảnh chụp từ Twin Peaks tại San Francisco vào năm 1976.
1978 là một năm chuyển đổi đối với Địa Hạt Không Khí. Lập pháp tiểu bang thay đổi tên Địa Hạt Không Khí từ "Cơ Quan Kiểm Soát Ô Nhiễm Không Khí Vùng Vịnh" thành "Cơ Quan Quản Lý Phẩm Chất Không Khí Vùng Vịnh", đường dây khiếu nại gọi miễn phí của Địa Hạt Không Khí (1-800-334-ODOR) đi vào hoạt động, và Milton Feldstein được bổ nhiệm làm Viên Chức Kiểm Soát Ô Nhiễm Không Khí. Ông sẽ nhiệm chức vào đầu năm tới, bắt đầu một nhiệm kỳ 17 năm lỗi lạc trong vai trò lãnh đạo cơ quan này.
Năm 1979, Viên Chức Kiểm Soát Ô Nhiễm Không Khí (APCO) Milt Feldstein bắt đầu một nhiệm kỳ dài và hiệu quả trong vai trò lãnh đạo Địa Hạt Không Khí. Ông đã làm việc như một nhân viên của cơ quan này trong 38 năm, phục vụ trong vai trò APCO cho đến năm 1996. Tòa cao ốc đặt văn phòng của Địa Hạt Không Khí tại San Francisco được đặt tên ông vào năm 1998.
Năm 1979, Chỉ Số Tiêu Chuẩn Ô Nhiễm (tiền thân của Chỉ Số Phẩm Chất Không Khí, hay AQI) được EPA đưa ra để cung cấp cho công chúng thông tin dễ hiểu về các số đo phẩm chất không khí; và quy định về Duyệt Xét Nguồn Ô Nhiễm Mới của Địa Hạt Không Khí đối với những nguồn ô nhiễm cố định được thông qua, cho phép các cơ sở "tích luỹ" các khoản tín dụng khí thải.
Khi "thập kỷ môi trường" sắp kết thúc, Địa Hạt Không Khí bắt đầu chuẩn bị cho những thách thức vì mức tăng trưởng dân số cao hẳn trong khu vực, đi kèm với số lượng xe hơi và số dặm di chuyển gia tăng trên đường lộ trong Vùng Vịnh.
1975
Địa Hạt Không Khí hoàn tất mô hình tích hợp khu vực đầu tiên trên toàn quốc về ozon đối với phẩm chất không khí, kết hợp với Phòng Thí Nghiệm Lawrence Livermore và Trung Tâm Nghiên Cứu NASA-Ames.
Các giới hạn phát thải nitơ oxides trong Vùng Vịnh có hiệu lực.
Địa Hạt Không Khí bắt đầu sử dụng một hệ thống thông tin vô tuyến mới, gồm hai máy phát và một kết nối điện toán, thúc tiến việc chuyển những khiếu nại về ô nhiễm không khí đến các thanh tra trong lĩnh vực này để điều tra.
1976
ARB giới hạn chất chì trong xăng tại California.
Địa Hạt Không Khí thông qua các điều kiện gia hạn giấy phép hàng năm lần đầu tiên. Các nhà điều hành cơ sở phải cung cấp cho Địa Hạt Không Khí bản cập nhật hàng năm các thông số khí thải nhất định đối với hoạt động có giấy phép của họ.
1977
Quốc Hội Hoa Kỳ ban hành các khoản tu chính đối với Đạo Luật Không Khí Sạch.
1978
Địa Hạt Không Khí đổi tên thành Cơ Quan Quản Lý Phẩm Chất Không Khí Vùng Vịnh
1979
Điều Lệ Duyệt Xét Nguồn Ô Nhiễm Mới được thông qua, cho phép thiết lập một hệ thống chứa lại phát thải.
Ban Kế Hoạch của Địa Hạt Không Khí được thành lập khi tái tổ chức cơ cấu hoạt động của Địa Hạt.
Các quy định của Địa Hạt Không Khí được hệ thống hoá lại thành một dạng thức dễ sử dụng hơn.
1980
Địa Hạt Không Khí công bố kiến nghị cho một chương trình Thanh Tra và Bảo Trì hay chương trình "Kiểm Tra Khói Lẫn Sương" cho xe hơi, mà cuối cùng được tu chính và ký thành luật.
Địa Hạt Không Khí công bố kiến nghị về dự luật “kiểm tra khói lẫn sương” cho xe hơi. Năm 1984, chương trình bắt đầu có hiệu lực, buộc phải kiểm tra xe cơ giới hai năm một lần đối với các hợp chất tạo ra khói lẫn sương và giáo dục công cộng để giải thích sự cần thiết của chương trình này.
Bước sang thập niên 1980 Ronald Reagan hứa rằng đó là "bình minh tại Hoa Kỳ", một ngày mới cũng bắt đầu cho phẩm chất không khí trong Vùng Vịnh. Ozone vượt mức bắt đầu xảy vào những giai đoạn ngắn hơn và trùng hợp hơn với các mô hình thời tiết nhất định.
Các khoản vượt mức bắt đầu sớm vào Tháng Hai trong thập niên 1960, nhưng trong thập niên 1970 chúng xảy ra không sớm hơn Tháng Tư. Trong thập niên 1980, không có các khoản vượt mức đối với tiêu chuẩn ozon liên bang cho đến Tháng Năm.
Chương trình "Kiểm Tra Khói Lẫn Sương" của tiểu bang có hiệu lực vào năm 1984. Dựa trên một dự luật do Địa Hạt Không Khí đề xuất, dự luật này buộc xe cơ giới phải được kiểm tra các chất khí tạo thành khói lẫn sương mỗi hai năm.
Khi thập niên 1980 bắt đầu, tính khả thi của một chương trình Thanh Tra và Bảo Trì dành cho xe cơ giới là chủ đề nóng bỏng tại Vùng Vịnh, trong khi Địa Hạt Không Khí đưa ra kiến nghị cho một chương trình "Kiểm Tra Khói Lẫn Sương". Thống đốc Jerry Brown cuối cùng sẽ ký một phiên bản sửa đổi của dự luật Thanh Tra và Bảo Trì do Địa Hạt Không Khí đề xuất, mà sẽ yêu cầu kiểm tra khói lẫn sương mỗi hai năm và có hiệu lực vào năm 1984.
Năm 1981, Núi St. Helens nổ và phun ra chất ô nhiễm dạng hạt ở mức cao nhất chưa từng được ghi nhận trước đó--trung bình 3,334/m3 trong vòng 24 giờ--trên khu vực Portland, Oregon. Cùng năm này, hình phạt dân sự đối với những vụ vi phạm các quy định của Địa Hạt Không Khí được lập pháp tăng gấp đôi.
Lần đầu tiên vào năm 1980, các sự cố khói lẫn sương trong Vùng Vịnh đã không bắt đầu cho đến Tháng Năm. Và lần đầu tiên vào năm 1985, không có các khoản vượt mức tiêu chuẩn ozon liên bang trong các Tháng Tám và Tháng Chín.
Trong giai đoạn này, Kế Hoạch Quản Lý Phẩm Chất Không Khí năm 1982 của Địa Hạt Không Khí được thông qua, thiết lập chiến lược kiểm soát ô nhiễm không khí trong Vùng Vịnh cho năm năm kế tiếp. Và cơ quan Lập Pháp California đã thông qua Đạo Luật Tanner, giải quyết các nguồn ô nhiễm không khí độc hại và thiết lập chương trình kiểm soát chất lan nhiễm không khí độc hại.
Năm 1983, một quy định quan trọng khác được áp dụng, khi Địa Hạt Không Khí thông qua điều lệ ô nhiễm không khí đầu tiên trong cả nước cho ngành sản xuất chất bản dẫn.
Vào Tháng Chín 1983, Vùng Vịnh đạt đến ngưỡng của giai đoạn"Cảnh Báo Khói Lẫn Sương" đầu tiên, số đo trung bình ozon một giờ là 0.2 phần triệu. Dù Cảnh Báo Khói Lẫn Sương là chuyện thường trong thập niên 1970, đây sẽ là lần cuối cùng một Cảnh Báo Khói Lẫn Sương được ban hành trong Vùng Vịnh.
Là một phần của cuộc nghiên cacbon monoxide (CO) thực địa, nhân viên Địa Hạt Không Khí đính một khí cụ lấy mẫu CO vào một khí cầu thời tiết để đo lường sự phân bổ theo chiều dọc.
Trong khi các chương trình môi trường đã bị khảo sát kỹ lưỡng tại Washington, D.C., trong nửa đầu của thập niên 80, với chính quyền Reagan đe doạ cắt giảm ngân sách đối với EPA, nửa cuối thập niên sẽ chứng kiến một số hành động mang tính bước ngoặt xuất phát từ cơ quan lập pháp tiểu bang tại Sacramento.
1980
Địa Hạt Không Khí công bố đề xuất cho một chương trình "Kiểm Tra Khói Lẫn Sương" cho xe hơi, mà cuối cùng được tu chính và ký thành luật.
1981
Lập pháp California ban hành luật lệ do Địa Hạt Không Khí bảo trợ để tăng gấp đôi hình phạt dân sự đối với các vụ vi phạm gây ô nhiễm không khí.
1982
Lập pháp California ban hành Chương Trình Thanh Tra và Bảo Trì xe hơi (Kiểm Tra Khói Lẫn Sương).
Một cập nhật quan trọng đối với Kế Hoạch Quản Lý Phẩm Chất Không Khí của Địa Hạt Không Khí được thông qua, thiết lập chiến lược kiểm soát ô nhiễm không khí trong Vùng Vịnh cho năm năm kế tiếp.
1983
Địa Hạt Không Khí thông qua các biện pháp kiểm soát đầu tiên trong cả nước đối với ngành sản xuất chất bán dẫn.
Lập pháp California thông qua Đạo Luật Tanner, thiết lập chương trình kiểm soát chất lan nhiễm không khí độc hại.
1984
Địa Hạt Không Khí gắn một hệ thống theo dõi phẩm chất không khí từ xa để lấy mẫu và thu thập dữ liệu từ các trạm giám sát không khí của họ.
Chương trình Kiểm Tra Khói Lẫn Sương có hiệu lực tại California, buộc phải kiểm tra xe cơ giới mỗi hai năm về chất phát thải gây ô nhiễm không khí và giả mạo.
1985
Và lần đầu tiên trong 20 lưu hồ sơ, không có các khoản vượt mức tiêu chuẩn ozon liên bang trong các Tháng Tám và Tháng Chín.
Việc giám sát chất độc trong môi trường bắt đầu tại năm địa điểm sử dụng thiết bị do ARB cung cấp và Địa Hạt Không Khí điều hành.
Hội Đồng thông qua một chương trình mười điểm để giảm bớt các chất độc trong không khí, chương trình toàn diện nhất trong cả nước. Năm 1985, việc giám sát các chất độc trong không khí bắt đầu tại năm địa điểm trong Vùng Vịnh, tăng gấp đôi lên mười địa điểm vào năm sau đó.
Nửa cuối thập niên 1980 là thời kỳ của những biến động to lớn: từ thảm hoạ môi trường như cuộc khủng hoảng hạt nhân tại Chernobyl và vụ tàu Exxon Valdez vị bể ở Alaska, cho đến các sự kiện chính trị địa chấn như sự sụp đổ của Bức Tường Bá Linh và các cuộc biểu tình sinh viên tại Quảng trường Thiên An Môn ở Trung Quốc.
Vào cuối thập niên 80, Vùng Vịnh đã trải qua cuộc địa chấn của riêng vùng này - theo nghĩa đên - dưới hình thức của trận động đất Loma Prieta. Nhưng sau tất cả bụi bặm lắng xuống, đây là một thời đại đã thực hiện được những tiến bộ lớn trên danh nghĩa môi trường.
Một nhân viên Địa Hạt Không Khí biểu diễn thiết bị dùng để đo lường các chất độc trong không khí tại trạm giám sát San Rafael. Năm 1985, việc giám sát chất ô nhiễm không khí độc hại trong môi trường không khí đã bắt đầu tại năm địa điểm trong Vùng Vịnh, sử dụng thiết bị do Hội Đồng Tài Nguyên Không Khí California cung cấp và Địa Hạt Không Khí điều hành.
1988 đặc biệt là một năm đáng nhớ đối với phẩm chất không khí tại California, với việc thông qua Đạo Luật Không Khí Sạch California, thiết lập các điều kiện cụ thể để đạt được các tiêu chuẩn phẩm chất không khí nghiêm ngặt hơn của tiểu bang. Lần đầu tiên, các biện pháp kiểm soát vận chuyển thuộc quyền giám sát của Địa Hạt Không Khí, và những yêu cầu đối với các loại xe dùng nhiên liệu thay thế đã được liệt kê. Hình phạt dân sự và hình sự đối với các vụ vi phạm phẩm chất không khí đã được sửa đổi đến mức tối đa là $25,000 mỗi ngày.
Trong năm 1985, xăng pha chì đã chính thức bị cấm trên toàn nước Mỹ. Trong một trong những câu chuyện thành công lớn về phẩm chất không khí, nồng độ chì trong không khí giảm nhiều đến 99 phần trăm, xuống các mức hầu như không thể phát hiện được bằng các thiết bị giám sát tiêu chuẩn.
Chương trình Kiểm Tra Khói Lẫn Sương đánh dấu đệ nhất chu niên vào năm 1985, với dữ liệu sơ bộ cho thấy chất phát thải từ ống bô xe giảm 17 phần trăm. Trong số xe được thử nghiệm vào năm đầu tiên đó của chương trình, 72 phần trăm đã vượt qua được kỳ thử nghiệm lần đầu tiên.
Năm 1986 Địa Hạt Không Khí đã thông qua kế hoạch giảm chất độc khỏi không khí toàn diện nhất trong cả nước và phê chuẩn việc thành lập một ban đánh giá chất độc nội bộ để bắt đầu năm tài khoá kế tiếp.
Nhân viên từ ban khi tượng của Địa Hạt Không Khí kiểm tra dữ liệu tại một trạm thời tiết ở Petaluma. Vào giữa thập niên 1980, Địa Hạt Không Khí xây một mạng lưới thu thập dữ liệu thời tiết mới được phát triển đặc biệt cho các nhu cầu dự đoán phẩm chất không khí và lập mô hình.
Địa Hạt Không Khí đạt được thêm những cái đầu tiên trong năm 1989, với việc áp dụng các điều lệ đáng ghi nhận về kiểm soát phát thải từ các hoạt động mạn biển và từ các lò bánh thương mại lớn. Đó cũng là năm mà vận chuyển công cộng đã trở thành, trong một thời gian, một nhu cầu cần thiết hơn là một tuỳ chọn, vì Cầu Bay bị đóng trong một tháng do hậu quả của trận động đất Loma Prieta.
Và vào năm 1989 một kỷ lục thấp chỉ có bốn ngày vượt quá tiêu chuẩn phẩm chất không khí toàn quốc về ozon đã được ghi nhận - bắt đầu một xu hướng mà cuối cùng sẽ dẫn đến một sự thay đổi về tình trạng được tiêu chuẩn ozon liên bang của Vùng Vịnh.
1985
Và lần đầu tiên trong 20 lưu hồ sơ, không có các khoản vượt mức tiêu chuẩn ozon liên bang trong các Tháng Tám và Tháng Chín.
Việc giám sát chất độc trong môi trường bắt đầu tại năm địa điểm sử dụng thiết bị do ARB cung cấp và Địa Hạt Không Khí điều hành.
1986
Chương trình mười điểm của Vùng Vịnh để giảm chất độc, kế hoạch giảm thiểu không khí độc hại toàn diện nhất trong cả nước, được Hội Đồng Quản Trị Địa Hạt Không Khí thông qua.
Hệ thống giám sát chất độc trong Vùng Vịnh tăng gấp đôi thành 10 trạm.
1987
Hội Đồng Quản Trị Địa Hạt Không Khí ủng hộ sắc lệnh quản lý hệ thống vận chuyển của Quận Contra Costa như là một mô hình cho việc khuyến khích các quyết định sử dụng đất để tối giảm việc sử dụng xe hơi chỉ có một hành khách.
Tiểu bang California thông qua Dự Luật Hạ Viện 2588, Đạo Luật Thông Tin và Thẩm Định "Điểm Nóng" Không Khí Nhiễm Độc. Các công ty trên toàn tiểu bang được yêu cầu cung cấp thông tin cho công chúng về tác động đối với sức khoẻ từ lượng khí thải độc hại của họ. Địa Hạt Không Khí sử dụng thông tin này để nhằm quy định các loại nguồn gây nhiễm độc cụ thể.
1988
Lập pháp tiểu bang thông qua Đạo Luật Không Khí Sạch California. Đạo luật này đặt ra những yêu cầu cụ thể để đạt được các tiêu chuẩn phẩm chất không khí California, mà chặt chẽ hơn các tiêu chuẩn liên bang. Những yêu cầu này bao gồm các biện pháp kiểm soát vận chuyển và yêu cầu đối với các loại xe dùng nhiên liệu thay thế. Đạo luật cũng điều chỉnh lại mức hình phạt dân sự và hình sự đối với các vụ vi phạm kiểm soát ô nhiễm không khí, với một hình phạt tối đa mới là $25,000 mỗi ngày.
1989
Hội Đồng Quản Trị Địa Hạt Không Khí thông qua các quy định đầu tiên trên toàn quốc để hạn chế phát thải chất hữu cơ từ các lò bánh thương mại lớn và tàu biển bốc dỡ hàng.
1990
Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua các khoản Tu Chính Đạo Luật Không Khí Sạch liên bang năm 1990, trong đó bao gồm các chiến lược kiểm soát đối với các chất độc hại và các chất ô nhiễm gây ra hiện tượng hâm nóng toàn cầu, mưa a-xít, và suy giảm tầng ozon. Các khoản tu chính này cũng thiết lập một chương trình cấp giấy phép toàn quốc cho các cơ sở phát thải lớn, được gọi là Tiêu đề V.
Hội Đồng Quản Trị Địa Hạt Không Khí thông qua điều lệ đầu tiên trong cả nước để hạn chế phát thải từ các sản phẩm phun aerosol.
Chương trình Spare the Air (Bảo Toàn Không Khí) bắt đầu vào năm 1991 để hướng dẫn cư dân Vùng Vịnh về các nguyên nhân gây ô nhiễm không khí - cụ thể là lái xe – và lựa chọn thay thế việc lái xe một mình. Chương trình Spare the Air cũng cảnh báo cư dân khi dự kiến mức độ ô nhiễm không khí không lành mạnh.
Khi thập niên cuối của thế kỷ này bắt đầu, nước Đức thống nhất và Liên Bang Xô Viết tan rã, Margaret Thatcher từ chức và Bill Clinton đắc cử, và Nelson Mandela đã được trao giải Nobel Hoà Bình sau khi bị tù giam gần 30.
Đây cũng là một thời kỳ quan trọng cho Địa Hạt Không Khí, họ đã khởi xướng một số chương trình nhất sâu rộng nhất vào một thời điểm khi "Spare the Air" trở thành một cụm từ quen thuộc trong gia đình tại Vùng Vịnh.
Chương trình Spare the Air được đưa ra vào năm 1991 để hướng dẫn cư dân Vùng Vịnh về các nguyên nhân gây ô nhiễm không khí, và khuyến khích họ tìm các lựa chọn thay thế cho việc lái xe. Dự đoán của chương trình Spare the Air cũng cảnh báo cư dân khi dự kiến mức độ ô nhiễm không khí không lành mạnh.
Lần đầu tiên vào Tháng Sáu 1995, Vùng Vịnh đã chính thức được chính quyền liên bang tái phân loại thành khu vực đạt được tiêu chuẩn ozon toàn quốc. Mặc dù khu vực này không lâu sau sẽ không còn ở tình trạng đạt được tiêu chuẩn một lần nữa, phân loại chỉ vài thập kỷ trước đó là điều không tưởng và cung cấp bằng chứng rõ ràng rằng đã đạt được tiến bộ trong việc cải thiện phẩm chất không khí cho cư dân Vùng Vịnh.
Năm 1990, các khoản Tu Chính quan trọng về Đạo Luật Không Khí Sạch liên bang được chính quyền liên bang thông qua, thiết lập nhiều điều trong đó có chương trình cấp giấy phép theo Tiêu Đề V cho những cơ sở lớn, với tiêu chuẩn hướng dẫn để các cơ quan phẩm chất không khí địa phương thực hiện. Địa Hạt Không Khí thông qua Chương Trình Tiêu Đề V đầu tiên trong cả nước, và cũng đi tiên phong với quy định đầu tiên để giới hạn khí thải từ các sản phẩn phun aerosol.
Quỹ Tài Trợ Vận Chuyển cho Chương Trình Không Khí Sạch được Dự Luật Hạ Viện 434 của Tiểu Bang khởi xướng. Dự luật này cho phép các Địa Hạt Không Khí địa phương sử dụng phụ phí bốn đô la tính trên lệ phí đăng bộ xe của Nha Lộ Vận để tài trợ cho việc giảm thiểu tác động giao thông, vận chuyển thay thế, và các dự án nhiên liệu sạch cho các cơ quan chính quyền địa phương.
Theo yêu cầu của Đạo Luật Không Khí Sạch California năm 1988, Địa Hạt Không Khí đã thông qua Kế Hoạch Không Khí Sạch đầu tiên vào Tháng Mười 1991. Kế hoạch này, được cập nhật vào năm 1994, sẽ là thiết kế chi tiết của khu vực để đạt được và duy trì các tiêu chuẩn ozon và cacbon monoxide tiểu bang, và bao gồm một loạt các biện pháp cho công nghiệp, hãng tuyển dụng, cơ quan công cộng, và cá nhân.
Vì các chương trình của Địa Hạt Không Khí khiến các nguồn phát thải gây ô nhiễm cố định giảm bớt, khí thải từ xe cơ giới đã trở thành nguồn ô nhiễm không khí số một trong Vùng Vịnh. Với thẩm quyền hạn chế về quy định việc sử dụng xe hơi, Địa Hạt Không Khí bắt tay vào một chiến dịch tiếp cận mạnh mẽ để giáo dục công chúng về những tác động của lưu lượng giao thông đối với phẩm chất không khí.
Chương trình tiếp cận Spare the Air (Bảo Tồn Không Khí) được khởi động vào Tháng Sáu 1991 để giúp cắt giảm các mức khói lẫn sương trong mùa hè. Năm sau đó, các hãng tuyển dụng trong Vùng Vịnh được yêu cầu tham gia chiến dịch Spare the Air bằng cách khuyến khích nhân viên của họ tìm các phương tiện thay thế để đi làm. Các toán tài nguyên của Quận cũng được thành lập để làm việc về các vấn đề phẩm chất không khí địa phương.
Năm 1992, Địa Hạt Không Khí tung ra Chương Trình Xe Xả Khói, cung cấp cho cư dân đường dây điện thoại 1-800-EXHAUST để gọi khiếu nại về xe hơi phát khí thải quá mức từ ống bô.
Vào mùa đông năm 1991, Địa Hạt Không Khí ra mắt chương trình tự nguyện Không Đốt Lửa Tối Nay (sau đó là Spare the Air Tối Nay), nhăm vào một trong những nguồn ô nhiễm không khí dạng hạt lớn nhất vào mùa đông: bếp lò và lò sưởi đốt củi.
Vào Tháng Tám 1991, Chương Trình Điểm Nóng Nhiễm Độc đã được tiến hành, với mục tiêu giảm bớt khí thải độc hại trong Vùng Vịnh 50 phần trăm - một mục tiêu mà sẽ, trong thực tế, đạt được vào năm 1993.
1990
Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua các khoản tu chính Đạo Luật Không Khí Sạch liên bang năm 1990, để đưa ra các chiến lược kiểm soát đối với các chất độc hại và các chất ô nhiễm gây ra hiện tượng hâm nóng toàn cầu, mưa a-xít, và suy giảm tầng ozon. Các khoản tu chính này cũng tạo ra một chương trình cấp phép trên toàn quốc cho những cơ sở phát thải lớn, do các địa hạt không khí địa phương thực hiện.
Địa Hạt Không Khí thông qua điều lệ đầu tiên trong cả nước để hạn chế phát thải từ các sản phẩm phun aerosol.
1991
Kế Hoạch Không Khí Sạch Vùng Vịnh 1994 là kế hoạch giảm thiểu ozon bắt buộc đầu tiên cấp tiểu bang được thông qua tại California, và bao gồm tất cả các biện pháp khả thi để giảm ozon trong Vùng Vịnh.
Các chương trình "Spare the Air" (Bảo Tồn Không Khí) và "Đừng Đốt Lửa Tối Nay" (sau đó là "Spare the Air Tối Nay") được phát động, nhắm vào việc tự nguyện giảm thiểu các hoạt động gây ô nhiễm từ cá nhân.
Dự Luật Hạ Viện 434 được ký thành luật, cho phép Địa Hạt Không Khí sử dụng một phụ phí $4 trên lệ phí của Nha Lộ Vận để tài trợ cho các dự án vận chuyển giữ không khí sạch.
Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua Đạo Luật Hiệu Quả Vận Chuyển Đa Phương Trên Mặt Đất, để chuyển quỹ tài trợ vận chuyển cho các dự án mang lại lợi ích tốt nhất về tính di động, phẩm chất không khí, thiết kế đô thị và khu vực, và phát triển kinh tế. Đạo luật này cũng khởi sự Chương Trình Giảm Thiểu Tắc Nghẽn và Phẩm Chất Không Khí (CMAQ), để tài trợ cho các cơ quan địa phương như Địa Hạt Không Khí để dùng cho các dự án phẩm chất không khí được thiết kế để giảm bớt khí thải từ xe cộ.
1992
Chương Trình Xe Xả Khói Vùng Vịnh bắt đầu với số điện thoại gọi miễn phí 1-800-EXHAUST để cư dân trình báo về xe cộ xả khói quá nhiều từ ống bô.
Địa Hạt Không Khí tung ra các Giải Thưởng Quán Quân Không Khí Sạch, tôn vinh những cá nhân trong Vùng Vịnh về các nỗ lực thay mặt cho phẩm chất không khí của họ.
Chương trình nhiên liệu oxy hóa của California được tiến hành, nhằm giảm các mức độ cacbon monoxide.
Tiểu bang California thông qua luật cho phép hình phạt tối đa $50,000 mỗi ngày đối với các vụ vi phạm phẩm chất không khí.
Địa Hạt Không Khí thông qua điều lệ nghiêm ngặt nhất trong cả nước về khí thải rò rỉ, nhằm làm giảm hơn nữa lượng khí thải hữu cơ dễ bay hơi và các vụ khiếu nại về mùi.
Quỹ Tài Trợ Vận Chuyển cho Không Khí Sạch được AB 434 cho phép, phê chuẩn vào năm 1991. Địa Hạt Không Khí sử dụng ngân quỹ thu được từ khoản phụ phí tiểu bang tính trên lệ phí đăng bộ xe hơi để tặng cấp khoản cho các dự án công cộng được thiết kế để giảm bớt khí thải từ xe cơ giới.
Chương Trình Hỗ Trợ Tuân Thủ của Địa Hạt Không Khí được thiết lập để giúp các doanh nghiệp nhỏ về nhu cầu tuân thủ của họ. Chương trình này có một đường dây nóng về tuân thủ, các chuyến tham quan địa điểm, các trường dạy tuân thủ công nghiệp, và các tài liệu in ấn để thông tin.
1993
Địa Hạt Không Khí thông qua chương trình cấp giấy phép theo Tiêu Đề V đầu tiên trong cả nước cho các cơ sở lớn, phù hợp với các khoản Tu Chính của Đạo Luật Không Khí Sạch năm 1990.
1994
Lần đầu tiên Vùng Vịnh đáp ứng tất cả sáu tiêu chí của liên bang về các tiêu chuẩn ô nhiễm. Khu vực này cũng ghi được số ngày thấp nhất theo các tiêu chuẩn tiểu bang về ozon, cacbon monoxide, và vật chất dạng hạt trong biên niên sử.
Kế Hoạch Không Khí Sạch 1994 được thông qua.
1995
Vùng Vịnh được EPA chỉ định là khu vực đạt được các tiêu chuẩn ozon toàn quốc, trở thành khu đô thị lớn nhất trong cả nước đạt được mục tiêu này.
Vùng Vịnh trải nghiệm phẩm chất không khí tồi tệ nhất trong một thập niên, với 11 lần vượt mức tiêu chuẩn ozon toàn quốc, và 28 lần vượt mức tiêu chuẩn ozon tiểu bang.
Chương trình Mua Lại Xe bắt đầu năm 1996 cho cư dân Vùng Vịnh cơ hội để tự nguyện “cho về vườn” các xe lâu đời, gây ô nhiễm cao để đổi lấy các khoản khuyến khích bằng tiền. Những chiếc xe này bị dập nát và tái chế.
Trong năm năm cuối của thế kỷ 20, khi Tổng Thống Clinton phải đối mặt với thủ tục luận tội trong khi sự ủng hộ cho ông lên cao đến mức chưa từng có, thì Vùng Vịnh trải qua biến động vận mạng khó hiểu - về tình trạng đạt được chuẩn ozon liên bang.
Năm 1996, Địa Hạt Không Khí khởi xướng Chương Trình Mua Lại Xe, cho cư dân Vùng Vịnh cơ hội để tự nguyện “cho về vườn” các xe lâu đời, gây ô nhiễm cao để đổi lấy các khoản khuyến khích bằng tiền. Những chiếc xe này bị dập nát và tái chế.
1995 mang lại phẩm chất không khí tồi tệ nhất trong một thập niên, đồng thời - khá trớ trêu - được chính quyền liên bang tái chỉ định là khu vực đạt được tiêu chuẩn ozon, dựa trên các số đo trong ba năm liên tục trước đó. Tư cách đạt chuẩn ozon này vì vậy đã bị thu hồi vào năm 1998 - trớ trêu một lần nữa - chỉ một năm sau khi Vùng Vịnh trải qua mùa hè sạch nhất được ghi nhận.
Trong thời gian này, chính tiêu chuẩn ozon toàn quốc trở thành một mục tiêu chuyển dịch, khi EPA ban hành một tiêu chuẩn ozon mới, dựa trên giai đoạn trung bình tám giờ bảo vệ sức khoẻ nhiều hơn, lâu hơn. Tuy nhiên, tiêu chuẩn mới này gặp phải những thách thức pháp lý, và bị giữ lại trong nhiều năm cho đến khi Tối Cao Pháp Viện cuối cùng đã quyết định có lợi cho EPA - với kết quả cuối cùng là cả hai tiêu chuẩn toàn quốc về ozon sẽ vẫn có hiệu lực quá thế kỷ này.
Năm 1997, Chương Trình Mua Lại Máy Cắt Cỏ của Địa Hạt Không Khí đề nghị giảm giá cho cư dân khi loại bỏ các máy cắt cỏ không hiệu quả, chạy xăng gây ô nhiễm cao và thay thế chúng bằng máy chạy điện. Máy cắt cỏ cũ được thu gom và phế thải.
Năm 1999, Kế Hoạch Đạt Chuẩn Ozon của Địa Hạt Không Khí được thông qua, theo yêu cầu của EPA sau khi Vùng Vịnh mất tư cách đạt chuẩn ozon. Tuy nhiên, lần đầu tiên trong năm 1998 chính quyền liên bang đã phân loại Vùng Vịnh là đạt được tiêu chuẩn cacbon monoxide, một phân loại mà Địa Hạt Không Khí vẫn tiếp tục duy trì.
Trong giai đoạn này, Địa Hạt Không Khí bắt đầu cấp giấy phép Xét Duyệt Cơ Sở Lớn theo Chương Trình Tiêu Đề V của liên bang, cho gần 100 cơ sở có mức độ phát thải đặt chúng trong khuôn khổ chương trình.
Sắc Lệnh Mô Hình Khói Củi của Địa Hạt Không Khí được Hội Đồng phê chuẩn vào năm 1998, đưa ra hướng dẫn cho các thành phố và các quận về trong cách quy định việc lắp đặt các bếp củi và lò sưởi mới.
Năm 2000, Địa Hạt Không Khí tham gia cuộc Nghiên Cứu Ozon Miền Trung California đầy tham vọng, được thiết kế để đo lường và phân tích tác động của các mô hình vận chuyển ozon trên phần lớn California.
Và vào năm 1999, Hội Đồng Quản Trị Địa Hạt Không Khí đã thông qua tập hợp Hướng Dẫn về Công Lý Môi Trường, thiết lập giai đoạn cho nhấn mạnh trở lại vào các vấn đề cộng đồng và các tác động địa phương của các chất ô nhiễm độc hại và dạng hạt trong những năm tới.
1995
Vùng Vịnh được tái chỉ định là khu vực đạt được tiêu chuẩn ozon một giờ trên toàn quốc.
Vùng Vịnh trải nghiệm phẩm chất không khí tồi tệ nhất trong một thập niên, với 11 lần vượt mức tiêu chuẩn ozon toàn quốc, và 28 lần vượt mức tiêu chuẩn ozon tiểu bang.
1996
Xăng "cháy sạch hơn" được đưa ra tại California, theo yêu cầu của ARB. Điều này dẫn đến 15 phần trăm (40 tấn mỗi ngày) cắt giảm chất phát thải tạo thành khói lẫn sương từ VOC. Các mức benzen hạ thấp hơn 50 phần trăm.
Đối Tác Không Khí Sạch Vùng Vịnh (BAYCAP) được hình thành, kết hợp tài nguyên của Hội Đồng Vùng Vịnh, Tổ Hợp Sản Xuất Silicon Valley, và Địa Hạt Không Khí. Nhiệm vụ của nó là cộng tác làm việc để cải thiện phẩm chất không khí thông qua các nỗ lực tình nguyện.
Địa Hạt Không Khí ra mắt trang mạng Spare the Air (Bảo Tồn Không Khí), đưa ra dự đoán phẩm chất không khí bằng phương tiện điện tử cho công chúng, trong số các dịch vụ khác.
Địa Hạt Không Khí khởi xướng Chương Trình Mua Lại Xe để mua và phế thải xe ô tô lâu đời, phát thải một lượng ô nhiễm không cân xứng trong Vùng Vịnh. Chương trình này bắt đầu với 1975 là năm bắt đầu tính đời xe, và cấp $500 cho mỗi xe.
Một chương trình Kiểm Tra Khói Lẫn Sương II cải biến được thực hiện tại California, đòi hỏi hầu hết các xe phải được kiểm tra nhiều hơn và sửa chữa, nếu cần thiết, tại các trạm kiểm tra khói lẫn sương có giấy phép.
1997
EPA thông báo các tiêu chuẩn mới, nghiêm ngặt hơn về phẩm chất môi trường không khí trên toàn quốc về ozon và vật chất dạng hạt. Tiêu chuẩn ozon mới được đặt ra cho nồng độ trung bình trong một khoảng thời gian tám tiếng, và các tiêu chuẩn về dạng hạt được đặt ra cho thể loại mới là PM2.5, hay chất hạt có kích thước từ 2.5 micrômet trở xuống.
Chương Trình Mua Lại Máy Cắt Cỏ của Địa Hạt Không Khí khởi sự quan hệ đối tác với PG&E và các Sản Phẩm Ngoài Trời của Ryobi. Có khoản giảm giá $75 cho máy cắt cỏ chạy điện không gắn dây để đổi lấy máy cắt cỏ chạy xăng, được phế thải.
Trang mạng của Địa Hạt Không Khí được khai trương.
Kế Hoạch Không Khí Sạch 1997 được áp dụng cho Vùng Vịnh.
Mùa hè 1997 sạch nhất cho đến lúc đó kể từ khi Địa Hạt Không Khí bắt đầu giám sát năm 1962. Không có lần vược mức nào về tiêu chuẩn một giờ của liên bang được ghi nhận, và chỉ có đo được tám lần vượt mức tiêu chuẩn tiểu bang.
1998
Địa Hạt Không Khí, phối hợp với một số địa hạt không khí địa phương để tài trợ cho Chương Trình Đổi Bếp Lò Tốt, giảm giá cho cư dân nào giao nộp bếp lò và lò sưởi cũ đốt củi của họ để lấy kiểu mới, đốt cháy sạch hơn.
EPA tái phân loại Vùng Vịnh thành khu vực không đạt tiêu chuẩn ozon một giờ của liên bang, vì hậu quả vượt mức đã xảy ra vào năm 1995 và 1996.
EPA chính thức phân loại Vùng Vịnh thành khu vực đạt tiêu chuẩn cacbon monoxide của liên bang. Dù những lần vượt chuẩn CO liên bang từng là chuyện thông thường, xảy ra 66 lần trong năm 1976, không lần nào đã xảy ra kể từ năm 1992.
Thành Phố và Quận San Francisco thông qua lệnh cấm toàn diện đầu tiên trong Vùng Vịnh về việc sử dụng thiết bị làm vườn và tiện ích gây ô nhiễm vào những ngày Spare the Air (Bảo Tồn Không Khí).
Hội Đồng Quản Trị Địa Hạt Không Khí phê chuẩn Sắc Lệnh Khói Củi Kiểu Mẫu. Sắc lệnh này dựa vào sắc lệnh được thông qua tại Petaluma năm 1992, và quy định việc lắp đặt đồ gia dụng đốt củi để giảm bớt chất phát thải dạng hạt (PM).
1999
Địa Hạt Không Khí bắt đầu giám sát PM2.5 tại một số trạm giám sát trong Vùng Vịnh.
Hội Đồng Quản Trị thông qua Các Nguyên Tắc Hướng Dẫn Công Lý Môi Trường của Địa Hạt Không Khí, trong đó quy định rằng không có một phần dân số nào trong Vùng Vịnh phải chịu tác động cao không cân xứng của ô nhiễm không khí đối với sức khoẻ.
Kế Hoạch Đạt Chuẩn Ozon Vùng Vịnh San Francisco, được thiết kế để đưa Vùng Vịnh tuân thủ trở lại tiêu chuẩn ozon liên bang, được phê chuẩn và gửi đến EPA.
Địa Hạt Không Khí bắt đầu nhận đơn xin cấp khoản theo Chương Trình Carl Moyer, do AB 1571 thiết lập. Nguồn tài trợ này nhắm vào các dự án làm giảm PM điêzen, bao gồm việc mua thiết bị điêzen mới sạch hơn, tân trang máy điêzen lâu đời với khí cụ kiểm soát chất thải, hoặc thay thế máy điêzen lâu đời bằng cỗ máy mới phát thải thấp hơn.
Địa Hạt Không Khí sửa đổi Quy Định 2, Điều Lệ 6, để thực thi chương trình Tiêu Đề V của liên bang, bao gồm một loạt cập nhật và cải tiến đối với chương trình cấp giấy phép Xét Duyệt Cơ Sở Lớn.
2000
Cuộc Nghiên Cứu Ozon Miền Trung California (CCOS) bắt đầu. Địa Hạt Không Khí tham gia với một số cơ quan không khí khác trong nghiên cứu này được thiết kế để tăng cường hiểu biết về sự hình thành và mô hình vận chuyển phức tạp của ozon ở miền bắc và miền trung California.
Hội Đồng Tài Nguyên Không Khí California thông qua các khoản Tu Chính mới nâng cao về Thu Hồi Chất Bốc Hơi để kiện toàn các biện pháp kiểm soát chất bốc hơi và rò rỉ trong các hoạt động chuyển xăng dầu, từ các xe tải giao hàng đến các bể chứa và từ vòi bơm đến thùng xăng xe hơi.
Tiểu bang California thông qua luật cho phép tài xế xe điện sử dụng các làn đường dành cho người đi chung xe.
Địa Hạt Không Khí tham gia với các cơ quan Vùng Vịnh và các nhóm kinh doanh, môi trường, và công bằng xã hội khác để thúc đẩy "tăng trưởng thông minh" và tạo ra các cộng đồng đáng sống hơn. Cuộc hội thảo đầu tiên trong loạt Hội Thảo Tăng Trưởng Thông Minh liên tục dành cho công chúng được tổ chức.
Địa Hạt Không Khí giải đáp những quan ngại trong khu vực và cộng đồng về ô nhiễm dạng hạt mịn và khói thải điêzen. Chương Trình CARE được khởi xướng.
Năm năm đầu tiên của thế kỷ 21 sẽ mãi mãi được đánh dấu bằng thảm kịch ngày 11 Tháng Chín, 2001, và những cuộc chiến sau đó tại Afghanistan và Iraq. Nó cũng có thể được nhớ đến như là một thời đại cho thấy phẩm chất không khí và việc sử dụng năng lượng được kết nối nhiều đến mức nào với các vấn đề chính sách quốc gia rộng lớn hơn.
Trong Vùng Vịnh, với tiến bộ lớn đã thực hiện được trong việc cải thiện tình trạng phẩm chất không khí nói chung, Địa Hạt Không Khí đã tăng cường tiếp cận các cộng đồng địa phương trong khu vực của mình. Và với nồng độ ozon bằng một phần nhỏ so với nồng độ nhiều thập kỷ trước đó, Địa Hạt Không Khí đã tăng cường nỗ lực để giải quyết các vấn đề y tế công cộng đáng kể nảy sinh từ ô nhiễm dạng hạt.
Năm 2004, Viên Chức Điều Hành Địa Hạt Không Khí Jack Broadbent đã phát động một dự án chứng nghiệm với Cảng Oakland để kiểm tra lợi ích đối với phẩm chất không khí của nhiên liệu điêzen nhũ hoá trong một đội xe tải.
Trong những năm đầu của thế kỷ này, tiêu chuẩn PM2.5 liên bang mới có hiệu lực đối với chất dạng hạt mịn, hoặc vật chất dạng hạt có kích thước từ 2.5 Micrômet trở xuống. Việc thực thi tiêu chuẩn này được kèm theo các nghiên cứu liên kết chất dạng hạt mịn với một loạt các tác động sức khoẻ từ bệnh tim phổi cho đến tử vong sớm. PM từ khói thải điêzen đã được ước tính chiếm tới 70 phần trăm rủi ro ung thư do ô nhiễm không khí độc hại khắp Vùng Vịnh.
Trong giai đoạn này Địa Hạt Không Khí bắt đầu giám sát và dự đoán về PM2.5, cũng như khởi sự một hệ thống giám sát dioxin để đo lường mức độ của chất ô nhiễm có độc tính cao đó.
Để đáp ứng quan ngại của địa phương, Địa Hạt Không Khí tiến hành hợp tác để giảm chất phát thải điêzen dạng hạt tại Cảng Oakland, thông qua một quy định về xe tải nổ máy tại chỗ, và tham gia vào một chương trình thí điểm về nhiên liệu điêzen sạch, nhũ hoá với một đội xe tải phục vụ Cảng.
Cuộc khủng hoảng năng lượng California năm 2001 cũng đã chứng minh nhu cầu giải quyết các máy phát điện điêzen dự phòng, nhỏ hơn. Địa Hạt Không Khí sửa đổi điều lệ của họ để ra quy định và đưa các máy phát điện dự phòng này vào hệ thống cấp giấy phép.
Mùa hè năm 2004 là thời gian sạch nhất được ghi nhận, về phương diện phát thải ozon. Không có lần nào vượt mức tiêu chuẩn ozon một giờ hoặc tám giờ của liên bang, và chỉ vượt mức tiêu chuẩn tiểu bang bảy lần.
Trong giai đoạn này, nghiên cứu mới cho thấy các vụ bộc phát từ nhà máy tinh chế là một nguồn phát thải chưa được ước tính đúng mức. Địa Hạt Không Khí theo đó đã sửa đổi Quy Định 12 để bắt buộc giám sát khí thải bộc phát, và bắt đầu làm việc về một quy định bộc phát mới.
Chương trình Giảm Giá Khói Củi bắt đầu bằng việc sử dụng tài trợ từ một công ty tiện ích địa phương để giảm phát thải dạng hạt trong Quận Santa Clara từ lò sưởi đốt củi và bếp củi cũ.
Trong giai đoạn này, Địa Hạt Không Khí đã tổ chức một loạt các buổi họp thông tin tại các cộng đồng địa phương, và Viên Chức Điều Hành Địa Hạt Không Khí, nhân viên cao cấp, và Hội Đồng Quản Trị tham gia một số chuyến tham quan cộng đồng để nghe cư dân địa phương nói chuyện về những vấn đề ảnh hưởng đến các khu phố của họ.
Là một phần của chiến dịch Spare the Air (Bảo Toàn Không Khí) mùa hè 2004, bảy toa xe BART chạy trên tuyến đường Pittsburg/Bay Point và Dublin/Pleasanton được bao phủ bằng một lớp bọc bắt mắt. Mùa hè năm đó, xảy ra lần đầu tiên, trong quan hệ đối tác với Địa Hạt Không Khí và Uỷ Ban Vận Chuyển Đô Thị, BART chở miễn phí người đi làm buổi sáng vào hai ngày Spare the Air trong tuần.
Cuối cùng, vào năm 2004, Địa Hạt Không Khí bắt tay vào chương trình đột phá Đánh Giá Rủi Ro Về Không Khí Trong Cộng Đồng (CARE). Chương trình này, dự kiến kéo dài vài năm, sẽ liên quan đến một mức độ chưa từng có sự phối hợp giữa các bên có quyền lợi liên đới và nhân viên có chuyên môn về giám sát không khí, lập mô hình, và phân tích cùng làm việc với nhau để hiểu rõ hơn các tác động của các chất ô nhiễm độc hại ở cấp địa phương. Mục tiêu cuối cùng là tạo ra một bộ dữ liệu kiểm kê chất phát thải điêzen và chất độc theo mạng ô vuông hai cây số của toàn Vùng Vịnh. Thông tin này có thể được sử dụng để tập trung nguồn lực vào việc giảm tiếp xúc với chất độc hại trong các cộng đồng bị tác động nhiều nhất tại Vùng Vịnh.
Khi Địa Hạt Không Khí mừng kỷ niệm lần thứ 50 của cơ quan, CARE là chỉ là một Chương Trình trong một loạt các dự án sáng tạo sẽ được thực hiện trong những năm tới, vì cơ quan mở rộng phạm vi của mình để giải quyết những thách thức mới, từ ô nhiễm không khí trong nhà đến tình trạng hâm nóng toàn cầu. Hậu bán thế kỷ đã chứng kiến sự cải thiện đáng kể về phẩm chất không khí Vùng Vịnh, và Địa Hạt Không Khí dự kiến sẽ xây dựng trên sự thành công này khi họ chuẩn bị để đạt được thành quả táo bạo mới trong 50 năm tiếp theo sẽ đến.
2000
Cuộc Nghiên Cứu Ozon Miền Trung California (CCOS) bắt đầu. Địa Hạt Không Khí tham gia với một số cơ quan không khí khác trong nghiên cứu này được thiết kế để tăng cường hiểu biết về sự hình thành và mô hình vận chuyển phức tạp xuyên địa hạt của ozon tại những vùng mở rộng thuộc miền bắc và miền trung California.
Địa Hạt Không Khí tham gia với các cơ quan Vùng Vịnh và các nhóm kinh doanh, môi trường, và công bằng xã hội khác để thúc đẩy "tăng trưởng thông minh" và tạo ra các cộng đồng đáng sống hơn. Cuộc hội thảo đầu tiên trong loạt Hội Thảo Tăng Trưởng Thông Minh liên tục dành cho công chúng được tổ chức.
2001
Địa Hạt Không Khí khởi sự Chương Trình Xe Buýt Học Đường Phát Thải Thấp để điều hành các cấp khoản do tiểu bang tài trợ cho các khu học chánh nhằm thay thế và tân trang xe buýt học đường nào dùng máy điêzen đời cũ.
Hội Đồng Tài Nguyên Không Khí California phê chuẩn Kế Hoạch Đạt Chuẩn Ozon 2001 của Địa Hạt Không Khí, được thiết kế để giúp Vùng Vịnh sớm đạt được các tiêu chuẩn ozon của tiểu bang.
Địa Hạt Không Khí sửa đổi Quy Định 2 và Quy Định 9 để ra quy chế và cấp phép cho các máy phát điện điêzen dự phòng khẩn cấp loại nhỏ.
Địa Hạt Không Khí và Hội Đồng Tài Nguyên Không Khí California, phối hợp với EPA, thiết lập một hệ thống giám sát môi trường không khí về dioxin.
2002
Địa Hạt Không Khí bắt đầu đưa ra dự báo phẩm chất không khí hàng ngày về PM2.5.
Địa Hạt Không Khí cập nhật quy định về việc đốt ngoài trời, Quy Định 5, để tiếp tục giảm bớt tác động tiêu cực đối với sức khoẻ công cộng của khói từ việc đốt ngoài trời và để ngăn ngừa chất phát thải gây tình trạng vượt ra ngoài các tiêu chuẩn phẩm chất không khí.
2003
Địa Hạt Không Khí thông qua một quy định về giám sát bộc phát đối với các nhà máy tinh chế, Quy Định 12, Điều Lệ 11, đòi hỏi các nhà máy tinh chế phải theo dõi khối lượng và thành phần của khí đốt trong chất bộc phát từ nhà máy tinh chế, để tính toán lượng phát thải bộc dựa trên dữ liệu này, và báo cáo thông tin này cho Địa Hạt Không Khí. Đây là điều lệ giám sát bộc phát nghiêm ngặt nhất trong cả nước.
Hội Đồng Quản Trị Địa Hạt Không Khí chỉ định Jack Broadbent làm Viên Chức Điều Hành. Broadbent gia nhập Địa Hạt với kinh nghiệm sâu rộng về phẩm chất không khí ở cấp địa phương và liên bang.
Chương Trình thí điểm Giảm Giá Khói Củi của Địa Hạt Không Khí cung cấp các khoản giảm giá cho cư dân Quận Santa Clara để thay thế bếp lò và lò sưởi đốt củi bằng các thiết bị gia dụng dùng khí đốt. Đây là chương trình đầu tiên thuộc loại hình này, với sự tài trợ phát xuất từ thỏa thuận giữa Địa Hạt Không Khí và Uỷ Ban Năng Lượng California với Tổng Công Ty Calpine và Silicon Valley Power.
2004
Địa Hạt Không Khí bảo trợ chuyến tham quan đầu tiên trong một vài "Chuyến Tham Quan Môi Trường Cộng Đồng" đến các khu phố bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm không khí. Thành viên Hội Đồng Địa Hạt Không Khí, Viên Chức Điều Hành, và nhân viên cùng tham gia với cư dân và các nhà bảo vệ môi trường để lắng nghe những quan tâm của cư dân.
Địa Hạt Không Khí bắt tay vào một Chương Trình tham vọng Đánh Giá Rủi Ro Không Khí Trong Cộng Đồng (CARE) để cung cấp một sự hiểu biết tốt hơn về tác động tích luỹ của các chất ô nhiễm không khí độc hại đối với các cộng đồng nhỏ hơn trong toàn Vùng Vịnh.
Địa Hạt Không Khí hợp tác với Cảng Oakland để thực hiện Chương Trình Thí Điểm Nhiên Liệu Nhũ Hóa, thử nghiệm hỗn hợp nhiên liệu điêzen sạch hơn trên đội xe tải chuyên chở các thùng chứa hàng ra vào các bãi dỡ hàng tại Cảng.
Lần đầu tiên, trong quan hệ đối tác với Địa Hạt Không Khí và Uỷ Ban Vận Chuyển Đô Thị (MTC), BART chở miễn phí người đi làm buổi sáng vào những ngày Spare the Air chọn lọc trong tuần.
2004 kết thúc là năm sạch nhất được ghi nhận về phẩm chất không khí trong Vùng Vịnh, không lần nào vượt mức tiêu chuẩn ozon một giờ hoặc tám giờ của liên bang, và chỉ có bảy lần vượt mức tiêu chuẩn nghiêm ngặt hơn của tiểu bang.
Địa Hạt Không Khí sẽ tiếp tục làm việc để hướng tới một tương lai đảm bảo một phẩm chất cuộc sống sinh động, lành mạnh trong Vùng Vịnh. Những thách thức trong tương lai – như thay đổi khí hậu và giảm phát thải dầu điêzen – sẽ đòi hỏi nền khoa học vững chắc, sáng tạo, và sự tham gia của cộng đồng.
Kỷ niệm 50 năm Cơ Quan Quản Lý Phẩm Chất Không Khí Vùng Vịnh mang lại cơ hội để đánh giá quá khứ, ăn mừng những thành quả của chúng ta và hoạch định cho cuộc hành trình không khí sạch trong tương lai.
Chúng ta có rất nhiều điều đáng ăn mừng. Không khí Vùng Vịnh sạch hơn đáng kể so với thời điểm năm mươi năm về trước. 2004 là năm sạch nhất được ghi nhận của chúng ta. Chúng ta đã đạt được các tiêu chuẩn liên bang về ozon trên mặt đất hàng ngày, và hiện nay, Vùng Vịnh có không khí sạch nhất trong tất cả các khu vực đô thị lớn tại California.
Nhưng những thách thức lớn nhất có lẽ còn nằm ở phía trước. Có lẽ việc duy trì những gì chúng ta hiện có là thách thức lớn nhất chưa từng có. Ngay cả trong năm sạch nhất của chúng ta, Vùng Vịnh vẫn không đạt được các tiêu chuẩn Tiểu Bang về ozon và vật chất dạng hạt (PM). Dự kiến gia tăng dân số, quyền sở hữu xe cơ giới và khoảng cách di chuyển và thay đổi khí hậu sẽ làm trầm trọng thêm tình trạng này và có thể quay ngược thời gian nếu chúng ta không bắt đầu giải quyết những vấn đề này bây giờ.
Phẩm chất không khí trong Vùng Vịnh đã cải thiện đáng kể từ khi Địa Hạt Không Khí được thành lập vào mùa thu 1955. Nhưng khu vực này sẽ phải đối mặt với nhiều thách thức trong những năm tới, khi chúng tôi làm việc với cư dân Vùng Vịnh để giữ cho không khí sạch và bầu trời xanh.
Địa Hạt Không Khí có thành tích tốt, nhưng với tầm nhìn xa và hoạch định thích hợp, chúng ta có thể làm nhiều hơn nữa. Để thành công, sẽ cần tài lãnh đạo, một cách tiếp cận tích hợp – từ nền khoa học tiên tiến cho đến việc thực hiện các biện pháp tăng trưởng thông minh – ngay cả các mối quan hệ mạnh mẽ hơn với tất cả các đối tác của Địa Hạt Không Khí và tham gia tích cực của các cộng đồng và cá nhân công dân.
Hướng về tương lai – trong 50 năm tới – Địa Hạt Không Khí hình dung một Vùng Vịnh vẫn còn là một nơi lành mạnh, sinh động, và xinh đẹp để sống. Tuy nhiên, thách thức lớn nhất của chúng ta là chưa đến – tiêu thụ năng lượng sẽ tăng lên cùng với dân số và tăng trưởng kinh tế, và điều đó, đặc biệt là khi kết hợp với một khí hậu ấm hơn, có thể gây gia tăng ô nhiễm không khí đáng kể. Khả năng của khu vực để vượt qua những trở ngại này sẽ phụ thuộc nhiều vào một sự thay đổi lớn trong nhận thức của công chúng và một phong trào mạnh mẽ hơn hướng tới trách nhiệm cá nhân đối với không khí trong lành.
Hiện nay, nguồn phát thải hình thành khói lẫn sương lớn nhất trong Vùng Vịnh – hơn 60% – đến từ các nguồn ô nhiễm di động như xe hơi, xe tải, xe buýt, và thiết bị xây dựng. Số lượng các nguồn ô nhiễm di động sẽ tăng lên đáng kể cùng với mức tăng trưởng dân số dự kiến. Dân số Vùng Vịnh được dự đoán sẽ tăng 29% vào năm 2030 – từ 6.8 triệu năm 2000 lên 8.8 triệu năm 2030 với số lượng việc làm tăng lên 5.2 triệu. Ngay cả với mức tăng dự kiến về số người dùng xe công cộng và đi chung xe để đi làm, khu vực này được dự báo sẽ có tối thiểu thêm 35% – hay thêm 7.5 triệu chuyến xe mỗi năm.
Nhiệt độ bề mặt trái đất và đại dương đang tăng dần, với thập niên 1990 ấm nhất trong lịch sử. Ngày nay, hầu hết các nhà khoa học đồng ý rằng các nguồn khí nhà kính con người tạo ra (nhân tạo), ít nhất một phần, phải chịu trách nhiệm. Nguồn khí nhà kính lớn nhất trong Vùng Vịnh là các nguồn ô nhiễm di động. Cacbon dioxide là loại khí nhà kính phổ biến nhất; tuy nhiên, các khí khác như metan và nitơ oxyt cũng có liên quan.
Trừ khi chúng ta thực hiện cắt giảm đáng kể chất phát thải để cân bằng hệ quả về nhiệt, hoặc giảm thiểu tác động của nhiệt độ ấm hơn bằng những cách khác, chúng ta nên dự kiến những ngày không khí không lành mạnh nhiều hơn.
Tìm cách cắt giảm phát thải sẽ không dễ dàng, bởi vì nhiệt độ ấm hơn cũng gây ra sự gia tăng phát thải độc hại vào không khí. Khi trời ấm hơn, nhiên liệu bốc hơi nhiều hơn, động cơ làm việc nặng hơn, và nhu cầu điện lực dẫn đến hậu quả nhiều ô nhiễm hơn từ các nhà máy phát điện. Thời tiết ấm hơn cũng có thể có các tác động sức khoẻ xấu khác – kéo dài mùa hoa nở và làm trầm trọng thêm bệnh trạng của những người bị bệnh dị ứng và hen suyễn.
Những bức ảnh chụp chỏm băng Bắc Cực vào năm 1979 (trái) và 2003 (phải) cho thấy rõ tác động của nhiệt độ toàn cầu tăng lên. Địa Hạt Không Khí đã thông qua một Nghị Quyết về Thay Đổi Khí Hậu vào Tháng Sáu 2005 cho thấy cam kết của cơ quan để giảm phát thải khí nhà kính trong Vùng Vịnh.
Phải thay đổi hành vi cá nhân nếu chúng ta muốn thành công bởi vì phần lớn các chất gây ô nhiễm không khí Vùng Vịnh đến từ các hoạt động có liên quan đến cá nhân, chẳng hạn như lái xe cơ giới và sử dụng các sản phẩm tiêu dùng và thiết bị cắt cỏ và làm vườn chạy xăng. Trong khi vẫn còn việc phải làm để giảm lượng phát thải công nghiệp và thương mại đến các mức thậm chí thấp hơn, người tiêu dùng cá nhân phải thay đổi hành vi của họ nếu chúng ta muốn làm giảm đáng kể.
Khoa học tiên tiến sẽ tiếp tục hình thành nền tảng cơ bản của toàn bộ công việc của Địa Hạt Không Khí. Các chương trình cốt lõi như cấp giấy phép, hoạch định, giám sát không khí, dự đoán và thực thi sẽ vẫn là một ưu tiên và sẽ được tăng cường trong tương lai. Ngoài ra, sẽ có những sáng kiến có mục tiêu để ứng phó với các thách thức đang xuất hiện.
Một số sáng kiến đang được tiến hành, bao gồm cả việc giảm khói củi, chất điêzen dạng hạt và các chất độc khác trong không khí, và hỗ trợ việc chuyển đổi sang nhiên liệu thay thế. Việc khác – như giảm khí nhà kính, triển khai thông điệp của Địa Hạt Không Khí để giúp giảm bớt các yếu tố kích thích liên quan đến hen suyễn và tích cực thúc đẩy các lựa chọn khôn ngoan về không khí sạch – vẫn đang trong giai đoạn hình thành.
Vào ngày 1 Tháng Sáu, 2005, Hội Đồng Quản Trị Địa Hạt Không Khí đã thông qua một nghị quyết để giải quyết thay đổi khí hậu và bảo vệ khí hậu thông qua việc tiếp cận và giáo dục, thu thập và phân tích dữ liệu, hỗ trợ kỹ thuật và lãnh đạo và hỗ trợ cho những nỗ lực của địa phương để giảm bớt phát thải khí nhà kính. Sáng kiến này vẫn còn đang trong giai đoạn hình thành, nhưng nhiều công việc Địa Hạt Không Khí đã làm để giảm bớt ô nhiễm không khí sẽ được kết hợp vào đó vì việc giảm bớt các chất gây ô nhiễm tiêu chuẩn cũng có cùng lợi ích với việc giảm khí thải nhà kính.
Nhiều chương trình thay đổi khí hậu dựa vào thành phố và cộng đồng đang được triển khai trong khu vực. Việc hỗ trợ nỗ lực kiểm kê khí nhà kính tại địa phương, tương tự như việc kiểm kê mà Địa Hạt Không Khí tài trợ cho Quận Sonoma vào năm 2004, là một lựa chọn. Việc soạn thảo các sắc lệnh kiểu mẫu thích hợp cũng đang được cân nhắc, cùng với việc kết hợp thông tin về khí nhà kính vào tài liệu giáo dục của Địa Hạt Không Khí. Địa Hạt Không Khí cũng đang làm việc với Hội Đồng Quốc Tế về Sáng Kiến Môi Trường Địa Phương (ICLEI), hiện đang dẫn đầu các nỗ lực để kêu gọi các thành phố quan tâm đến thay đổi khí hậu toàn cầu.
Chương trình Đánh Giá Rủi Ro Về Không Khí Trong Cộng Đồng (CARE) được đưa ra vào năm 2004 để đánh giá và làm giảm rủi ro sức khỏe từ các chất lan nhiễm không khí độc hại trong các khu phố Vùng Vịnh, đặc biệt là điêzen dạng hạt đã được xác định là một chất gây ung thư và một yếu tố góp phần gây ra các bệnh đường hô hấp không phải ung thư như bệnh hen suyễn.
Trọng tâm của chương trình CARE là một cuộc nghiên cứu kỹ thuật để tìm ra những khu phố nào trong Vùng Vịnh gặp phải các mức phát thải độc hại cao nhất trong không khí bao gồm cả phát thải dầu điêzen. Để xác định điều này, Địa Hạt Không Khí đang phát triển dữ liệu kiểm kê phát thải không chỉ bao gồm các nguồn ô nhiễm không khí cố định mà còn cả các nguồn ô nhiễm di động – chẳng hạn như xe hơi, xe tải, tàu bè, xe lửa và loại xe vận chuyển khác, cũng như các nguồn ô nhiễm cục bộ như sơn và các sản phẩm tiêu dùng. Dữ liệu này sẽ được nhập vào phần mềm Hệ Thống Thông Tin Địa Lý và được hiển thị trên bản đồ chia ô Vùng Vịnh. Sau đó Địa Hạt Không Khí có thể dành riêng nguồn lực để giảm phát thải không khí độc hại trong các cộng đồng bị tác động nhiều nhất.
Đốt củi là một nguồn ô nhiễm không khí PM lớn trong Vùng Vịnh vào những tháng mùa đông, và đề xuất khói củi của Địa Hạt Không Khí tập trung vào việc xúc tiến các sắc lệnh kiểu mẫu để làm giảm khói củi và hướng dẫn công chúng về rủi ro sức khoẻ liên quan đến việc hít thở khói. Vào một đêm mùa đông điển hình, khói củi từ 1.7 triệu lò sưởi và bếp lò đốt củi trong Vùng Vịnh sản sinh ra khoảng 30% ô nhiễm dạng hạt vào không khí của chúng ta. Vào những đêm nào có nhiệt độ nghịch đảo, tỷ lệ này có thể cao hơn.
Địa Hạt Không Khí đang xúc tiến một sắc lệnh kiểu mẫu áp dụng cho nhà ở mới hoặc nhà hiện hữu được tân trang khi dính líu đến lò sưởi. Sắc lệnh kiểu mẫu này cho phép việc lắp đặt lò sưởi khí đốt tự nhiên, thiết bị được EPA chứng nhận và bếp lò dùng gỗ nén. Những thiết bị gia dụng cháy “sạch hơn” này giảm bớt ô nhiễm khói củi từ 75 đến 99% so với lò sưởi đốt củi thoáng khí cổ điển. Ngoài ra, sắc lệnh này nghiêm cấm đốt củi khi các khuyến cáo Tối Nay nên Spare the Air (Bảo Toàn Không Khí) được ban hành và phẩm chất không khí dự kiến sẽ không lành mạnh để hít thở. Tính đến Tháng Chín 2005, 37 trong số 101 thành phố Vùng Vịnh và 7 trong 9 quận Vùng Vịnh đã thông qua một phiên bản của sắc lệnh khói củi.
Địa Hạt Không Khí cũng tích cực khuyến khích việc sử dụng xe cộ kỹ thuật cao, phát thải thấp. Một số chương trình cấp khoản giúp tài trợ cho việc mua xe hạng nhẹ và hạng nặng dùng nhiên liệu thay thế hạ tầng cơ sở nhiên liệu để hỗ trợ các xe này, cũng như thay thế hoặc tân trang máy điêzen. Những chương trình này dự kiến sẽ mở rộng trong vài năm tới, cả về số tiền tài trợ có sẵn và các biện pháp khuyến khích để chuyển đổi xe cộ trong khu vực tư nhân.
Một trong hai chiếc xe dùng pin nhiên liệu hyddrô của Địa Hạt Không Khí được trưng bày vào ngày Môi Trường Thế Giới vào Tháng Sáu 2005.
Địa Hạt Không Khí cũng đang hỗ trợ một dự án chứng tỏ xe buýt sử dụng nhiên liệu hyddrô liên quan đến AC Transit, Golden Gate Transit, Cơ Quan Vận Chuyển Santa Clara Valley và San Mateo County Transit. Mục tiêu của dự án là tìm ra cách hiệu quả nhất để vận hành một đội xe buýt sử dụng nhiên liệu hyddrô. Địa Hạt Không Khí cũng đang tham gia vào một dự án chứng tỏ việc sử dụng hai chiếc xe Daimler Chrysler chạy pin nhiên liệu hyddrô để thu thập dữ liệu về hiệu năng của chúng.
Địa Hạt Không Khí sẽ soạn thảo các thông điệp nhắm vào cá nhân người tiêu thụ. Các thông điệp này sẽ tập trung vào trách nhiệm cá nhân và những điều mà ai cũng có thể làm để giảm thiểu ô nhiễm không khí – hầu hết với một chút nỗ lực – nhưng gộp chung có thể có một tác động lớn về tiêu thụ năng lượng và phẩm chất không khí. Cung cấp cho công chúng thông tin mà họ cần để thực hiện các lựa chọn khôn ngoan, giống như mua xe sạch nhất, trợ cấp vận chuyển công cộng, hoặc mua thiết bị thân thiện với môi trường để cải thiện phẩm chất không khí và cũng là những biện pháp tiết kiệm tiền.
Gần 12% người dân California mắc bệnh hen suyễn - với tỷ lệ lớn nhất trong số trẻ em từ 12 đến 17 tuổi. Hen suyễn chịu nhiều tác động từ ô nhiễm không khí cả trong nhà và ngoài trời. Quan tâm về phẩm chất không khí kém của Địa Hạt Không Khí không dừng lại khi người ta vào trong nhà và đóng cửa lại. Chất ô nhiễm đặc trưng phát tán trong nhà có cơ hội được hít vào lớn hơn 1,000 lần so với cùng chất ô nhiễm phát tán ngoài trời vào không khí đô thị. Ngoài ra, hầu hết mọi người dành phần lớn thời gian ở trong nhà – người lớn California trung bình 87% và trẻ em dưới 12 tuổi chỉ ít một chút, 86%.
Có nhiều nguồn ô nhiễm không khí trong nhà có thể gây ra bệnh hen suyễn và tình trạng sức khoẻ khác như hút thuốc, bếp gas thông hơi không đúng, khí phát tán từ các độc chất sử dụng trong vật liệu xây dựng và đồ nội thất, máy lọc không khí tạo ra ozon, nấm mốc, asbestos và ngay cả không khí ngoài trời. Hầu hết các nguồn ô nhiễm này có thể được giảm đáng kể qua giáo dục. Địa Hạt Không Khí hiện đang tìm cách tham gia vào nỗ lực này.
Địa Hạt Không Khí cam kết làm mọi việc có thể để bảo đảm cư dân Vùng Vịnh sẽ có không khí trong lành để thở, trong tương lai lâu dài. Nhưng chúng ta không thể thành công mà không có sự tham gia và cộng tác của tất cả các cộng đồng đa dạng sống trong chín quận Vùng Vịnh.
Địa Hạt Không Khí đã quyết định sử dụng dịp Kỷ Niệm 50 năm này của chúng tôi để chính thức mời quý vị tham gia với chúng tôi trong nỗ lực này. Mọi người sống trong Vùng Vịnh đều có quyền lợi trong việc bảo tồn và cải thiện phẩm chất cuộc sống của chúng ta. Hãy cộng tác với chúng tôi, trở nên người hiểu biết những thách thức và chịu trách nhiệm cá nhân trong việc thực hiện các thay đổi cần thiết. Tham gia với chúng tôi khi chúng tôi bắt tay vào cuộc hành trình không khí sạch ở phía trước.
Last Updated: 03/08/2023